Cuốn tiểu thuyết với 100 chương chẵn đã tạo ra một dòng suy nghĩ mới trong nhận thức của tôi. Sự giới hạn về một tình yêu diệu kỳ nào đó đã bước sang một cấp độ mới. Như là về tình yêu của một tu sĩ và một người trần. Có chăng thế giới thiên biến vạn hóa này cho ta một lời giải thích? Bởi vì có quá nhiều sự ly kỳ, bí ẩn cứ mãi không thôi dừng.
Trước đây, tôi chưa bao giờ nghĩ hóa ra tình yêu không giới hạn vượt xa những định kiến, suy nghĩ tầm thường. Có thể chấp nhận một mối tình cách nhiều tuổi? Được chứ! Miễn là yêu nhau. Có thể chấp nhận một mối tình thứ bậc, sư đồ? Được! Sao lại không? Vậy có thể chấp nhận một mối tình không máu mủ nhưng lại như người thân? Sao không? Họ có phải ruột thịt! Còn tình yêu đồng giới? Tôi không phản đối, vẫn có quốc gia chấp nhận mà. Ấy chứ mà thật khó để chấp nhận một chuyện tình giữa người tu sĩ và người thường. Vì sao? Vì một người đã tu hành, không chăm lo phận sự của người tu mà còn dính bụi trần. Nếu có, người ấy có thể hoàn tục mà, sao lại không? Cái chính tôi muốn đề cập là đây. Nếu vẫn tính Phật và theo đuổi tình yêu thì sao? Đó mới chính là vấn đề! Trong Đức Phật và Nàng, chúng ta sẽ được thấy loại tình yêu lạ này.
Chàng trai Kumarajiva, pháp sư nổi tiếng tuổi trẻ tài cao, IQ 200, gia nhập giới tu sĩ từ 7 tuổi, chỉ vì một lí do duy nhất, được ở cạnh mẹ của mình vì bà đã xuất gia. Cậu nhóc còn quá bé để hiểu thế sự hồng tục là gì. Vậy nên, khi gặp Ngải Tình, mọi thứ của hồng trần như vừa bắt đầu bủa đến. Tình yêu của họ thật quá bi thương! Cái gọi là quy tắc, lễ nghĩa, đều đã bó hẹp cuộc tình này. Chàng muốn hoàn tục nhưng nàng không chịu, vì số phận của chàng là dịch thuật kinh văn cho người dân, sứ mệnh cao cả ấy phải được thực hiện bất chấp tất cả những khó khăn, gian khổ. Và vì là một cô gái đến từ thế kỷ 21, ngược dòng thời gian 1650 năm chỉ để kiểm chứng lịch sử, lấy tư cách gì mà muốn chàng chối bỏ sứ mệnh của mình? Ngải Tình nào dám. Nàng thà chịu thiệt chứ không để chàng đau lòng, bởi trong chàng giữa yêu nàng và tín Phật, dùng tài năng của mình giúp đỡ, cứu khổ cho dân chúng là quan trọng như nhau. Đừng bao giờ bắt người mình yêu thương phải lựa chọn tàn nhẫn như vậy, giồng kiểu câu "giữa gia đình anh và em, anh chọn ai?". Đó là câu hỏi ấu trĩ nhất quả đất! Chọn, chọn, chọn! Nếu cho mình chọn, liệu bạn chọn ai? Tại sao lại phải chọn? Mình còn làm không nổi, lại đùn đẩy câu hỏi hóc búa cho người mình yêu, cốt chăng là để ngược nhau mãi?
Trên đây cũng chỉ là một phần nhỏ trong nội dung của truyện, cái tôi thích nhất chính là sự thấu hiểu của cả hai nhân vật chính. Có câu thơ của vị Đạt Ma Lạt sư: "Đời này thật khó vẹn cả hai - Không phụ Như Lai, không phụ nàng.". Phải, khó nhất chính là vẹn đôi đường. Nói dễ làm khó. Cả dặm trường trắc trở, biết mùa nào về với nhau? Nếu đọc thì sẽ nhận thấy rõ nhất tình cảm sâu đậm, sự hi sinh của họ dành cho nhau.
Thêm nữa, tác giả đem những kiến thức uyên thâm về lịch sử lồng ghép vào mối lương duyên định mệnh làm cho tôi thấy câu chuyện càng trở nên chân thực hơn, sinh động hơn và tinh tế hơn. Hi vọng những chia sẻ nhỏ này giúp ích các bạn.
~~ Mình là Diệp Ngân Lạc ~~
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
Nhận xét
Đăng nhận xét