Chào mọi người, mình là Diệp Ngân Lạc.
Ngày hôm nay, bầu trời lúc nào cũng âm u, không khí thì lành lạnh. Mình sợ trời mưa sẽ không đi chơi được, lại dễ bị ướt và cảm lạnh. Và rồi thì mình cũng ra khỏi nhà, đi lượn lờ vòng vòng trong trung tâm thương mai, rồi đi ăn. Đến gần 8h tối, đột nhiên anh nhắn tin cho mình và không hỏi “em có đó không?” Mà thay vào đấy lại là thay xưng hô tên của mình. Một cảm giác lạ kỳ xuất hiện, đột ngột có dự cảm chẳng lành. Mình không biết miêu tả sao cảm xúc ấy, chỉ là nó quá nhanh, thoáng qua chút xíu nhưng cũng đủ làm ta giật mình. Mình trả lời là “Em đây.”. Anh nhắn tin rất nhanh, đầy đủ nghĩa và xúc tích đến mức hơn mức độ bình thường. Mỗi lần nhắn tin cho mình, số lượng từ trên một câu khá ngắn, gửi nhiều sticker. Tối hôm nay, thì ngược lại. Nhưng mỗi câu của tối nay không còn kiểu dễ thương, vui vẻ, đùa giỡn mà là từng chút từng chút gây sát thương cho trái tim và sự chờ mong của mình.
Đã rất nhiều lần, mình cũng nghĩ ra nhiều lý do để biện minh cho sự hờ hững của anh. Nào là anh bận làm, bận đi học, bận đi thi, bận ... rất nhiều lý do bận. Nhưng chẳng thể che lấp đi được một sự thật, đó là anh không quan tâm mình. Anh có lần từng hỏi, ngỏ lời muốn mình làm người yêu. Cảm giác của mình không phải là vui, không phải là bất ngờ, mà chỉ có ngờ vực. Một bức tường vô hình luôn tồn tại mỗi khi ở cạnh anh ấy. Bức tường ấy ngăn cản mình bước chân vào thế giới của anh, bước chân vào trái tim anh và ngăn mình không thể hiểu được anh. Có khi mình suy nghĩ và tìm dẫn chứng nhằm thuyết phục bản thân và cho bản thân cái nhìn thấu đáo giữa sự thích và sự không thích. Nếu anh ta thích bạn, dù có bận tối mắt, anh ta vẫn sẽ nhắn tin cho bạn, dù chỉ hỏi thăm vu vơ mấy câu ăn gì chưa, đi làm chưa, về chưa em, vân vân và mây mây câu hỏi chỉ để cho bạn biết anh ta dù không cạnh bạn nhưng vẫn và sẽ quan tâm bạn. Còn ngược lại, bạn làm gì, đi với ai, có mệt không, có gì vui không, có ai bắt nạt không, anh ta cũng không hỏi. Vì sao? Vì anh ta không quan tâm, trái tim anh ta không hề có, dù chỉ một chút, nhớ thương bạn. Chẳng có ai đang tán tỉnh bạn, chờ bạn đồng ý mà lại hờ hứng đến vậy. Bạn chỉ là người lướt qua trong cuộc đời anh ta và anh ta chọn bạn như chọn một món đồ. Và mình, rơi vào hoàn cảnh này.
Các bạn có thắc mắc anh ta nhắn gì cho mình không? Đến lúc này rồi thì còn chờ một lý do gì nhỉ? Khi đọc mấy tin nhắn của anh, mình cũng phải đọc đi đọc lại mấy lần, xem độ logic của nó. Nhưng cũng chẳng để làm gì khi người ta đã không còn cần mình.
Cuộc sống nói dài thì dài, nói ngắn thì ngắn, tuỳ vào thời gian bạn sống trên cõi đời. Nếu đã khó biết ta còn tồn tại được bao lâu, vậy thì ta sẽ chọn quanh quẩn trong đống khúc mắc và buồn bã hay bỏ lại mấy chuyện đấy để sống trọn cuộc đời mình. Mình chọn sống tươi vui hạnh phúc. Mình chỉ sống một lần, mỗi ngày qua đi không lấy lại được, mình lại đang bước thêm tuổi mới. Thời gian nào đợi mình đâu, cũng không chờ mình trưởng thành. Trong vô vàn người chúng ta gặp, số lượng người làm ta buồn, tổn thương tuy ít nhưng lại khiến ta nhớ lâu vì vết thương họ để lại cho ta khá lớn và ta lại tủi thân quá nhiều, thương thân quá nhiều, hậm hực quá nhiều. Vì có quá nhiều thứ đau thương ngừoi ta gây ra và tự bản thân mình “ghi nhớ” khiến cho chúng ta đôi khi quên đi mất những người tốt, những người yêu thương ta. Mà thực tế, số lượng người quan tâm ta còn nhiều hơn những người tổn thương ta. Vì vậy, mình cũng mong muốn bản thân mình phải biết trân trọng người thương mình, thời gian quý báu, dành cho người xứng đáng. Mình hi vọng những ai đọc được chia sẻ của mình cũng suy nghĩ tích cực như mình. Người yêu thương mình xứng đáng, bản thân chúng ta xứng đáng có cuộc sống vui và ý nghĩa.
Bản thân ta có thể một mình nhưng lại chẳng bao giờ cô đơn.
Gần đây đang thịnh hành bài “Anh ta bỏ em rồi” của chị Hương Giang Idol:
“Anh ta bỏ em rồi, trong một buổi chiều mưa rơi.
Những nỗi buồn, mong cơn mưa hãy cuốn trôi.”
Hôm nay, anh cũng bỏ tôi lại, nhưng ... trời lại không mưa. Tất cả đều có lý của nó.
Cảm ơn mọi người, mình là Diệp Ngân Lạc.
#thattinhkhongmua
#ATBER
Nhận xét
Đăng nhận xét