Chuyển đến nội dung chính

Thất tình ngày không mưa

Chào mọi người, mình là Diệp Ngân Lạc.

Ngày hôm nay, bầu trời lúc nào cũng âm u, không khí thì lành lạnh. Mình sợ trời mưa sẽ không đi chơi được, lại dễ bị ướt và cảm lạnh. Và rồi thì mình cũng ra khỏi nhà, đi lượn lờ vòng vòng trong trung tâm thương mai, rồi đi ăn. Đến gần 8h tối, đột nhiên anh nhắn tin cho mình và không hỏi “em có đó không?” Mà thay vào đấy lại là thay xưng hô tên của mình. Một cảm giác lạ kỳ xuất hiện, đột ngột có dự cảm chẳng lành. Mình không biết miêu tả sao cảm xúc ấy, chỉ là nó quá nhanh, thoáng qua chút xíu nhưng cũng đủ làm ta giật mình. Mình trả lời là “Em đây.”. Anh nhắn tin rất nhanh, đầy đủ nghĩa và xúc tích đến mức hơn mức độ bình thường. Mỗi lần nhắn tin cho mình, số lượng từ trên một câu khá ngắn, gửi nhiều sticker. Tối hôm nay, thì ngược lại. Nhưng mỗi câu của tối nay không còn kiểu dễ thương, vui vẻ, đùa giỡn mà là từng chút từng chút gây sát thương cho trái tim và sự chờ mong của mình.
Đã rất nhiều lần, mình cũng nghĩ ra nhiều lý do để biện minh cho sự hờ hững của anh. Nào là anh bận làm, bận đi học, bận đi thi, bận ... rất nhiều lý do bận. Nhưng chẳng thể che lấp đi được một sự thật, đó là anh không quan tâm mình. Anh có lần từng hỏi, ngỏ lời muốn mình làm người yêu. Cảm giác của mình không phải là vui, không phải là bất ngờ, mà chỉ có ngờ vực. Một bức tường vô hình luôn tồn tại mỗi khi ở cạnh anh ấy. Bức tường ấy ngăn cản mình bước chân vào thế giới của anh, bước chân vào trái tim anh và ngăn mình không thể hiểu được anh. Có khi mình suy nghĩ và tìm dẫn chứng  nhằm thuyết phục bản thân và cho bản thân cái nhìn thấu đáo giữa sự thích và sự không thích. Nếu anh ta thích bạn, dù có bận tối mắt, anh ta vẫn sẽ nhắn tin cho bạn, dù chỉ hỏi thăm vu vơ mấy câu ăn gì chưa, đi làm chưa, về chưa em, vân vân và mây mây câu hỏi chỉ để cho bạn biết anh ta dù không cạnh bạn nhưng vẫn và sẽ quan tâm bạn. Còn ngược lại, bạn làm gì, đi với ai, có mệt không, có gì vui không, có ai bắt nạt không, anh ta cũng không hỏi. Vì sao? Vì anh ta không quan tâm, trái tim anh ta không hề có, dù chỉ một chút, nhớ thương bạn. Chẳng có ai đang tán tỉnh bạn, chờ bạn đồng ý mà lại hờ hứng đến vậy. Bạn chỉ là người lướt qua trong cuộc đời anh ta và anh ta chọn bạn như chọn một món đồ. Và mình, rơi vào hoàn cảnh này.
Các bạn có thắc mắc anh ta nhắn gì cho mình không? Đến lúc này rồi thì còn chờ một lý do gì nhỉ? Khi đọc mấy tin nhắn của anh, mình cũng phải đọc đi đọc lại mấy lần, xem độ logic của nó. Nhưng cũng chẳng để làm gì khi người ta đã không còn cần mình.
Cuộc sống nói dài thì dài, nói ngắn thì ngắn, tuỳ vào thời gian bạn sống trên cõi đời. Nếu đã khó biết ta còn tồn tại được bao lâu, vậy thì ta sẽ chọn quanh quẩn trong đống khúc mắc và buồn bã hay bỏ lại mấy chuyện đấy để sống trọn cuộc đời mình. Mình chọn sống tươi vui hạnh phúc. Mình chỉ sống một lần, mỗi ngày qua đi không lấy lại được, mình lại đang bước thêm tuổi mới. Thời gian nào đợi mình đâu, cũng không chờ mình trưởng thành. Trong vô vàn người chúng ta gặp, số lượng người làm ta buồn, tổn thương tuy ít nhưng lại khiến ta nhớ lâu vì vết thương họ để lại cho ta khá lớn và ta lại tủi thân quá nhiều, thương thân quá nhiều, hậm hực quá nhiều. Vì có quá nhiều thứ đau thương ngừoi ta gây ra và tự bản thân mình “ghi nhớ” khiến cho chúng ta đôi khi quên đi mất những người tốt, những người yêu thương ta. Mà thực tế, số lượng người quan tâm ta còn nhiều hơn những người tổn thương ta. Vì vậy, mình cũng mong muốn bản thân mình phải biết trân trọng người thương mình, thời gian quý báu, dành cho người xứng đáng. Mình hi vọng những ai đọc được chia sẻ của mình cũng suy nghĩ tích cực như mình. Người yêu thương mình xứng đáng, bản thân chúng ta xứng đáng có cuộc sống vui và ý nghĩa.
Bản thân ta có thể một mình nhưng lại chẳng bao giờ cô đơn.

Gần đây đang thịnh hành bài “Anh ta bỏ em rồi” của chị Hương Giang Idol:
“Anh ta bỏ em rồi, trong một buổi chiều mưa rơi.
Những nỗi buồn, mong cơn mưa hãy cuốn trôi.”

Hôm nay, anh cũng bỏ tôi lại, nhưng ... trời lại không mưa. Tất cả đều có lý của nó.

Cảm ơn mọi người, mình là Diệp Ngân Lạc.
#thattinhkhongmua
#ATBER

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Review "Ai cũng biết rằng em yêu anh" của Nguyệt Hạ Tiêu Thanh

 Chào mọi người, Mình là Diệp Ngân Lạc. Mình đọc truyện này khá lâu rồi mà không nhớ để review, cũng may bây giờ đang chiếu phim chuyển thể thì tiện đây review luôn nè. Câu chuyện yêu thầm tám năm của nữ chính Hà Tiếu Nhiên đối với nam chính Tiêu Thượng Kỳ. Anh là thanh xuân, là ký ức đẹp đẽ trong quãng thời gian học tập của cô. Hà Tiếu Nhiên thích anh từ hồi học cấp 3, khi hai người bắt đầu thành bạn bè, còn anh thì thích Trần Phi Nhi. Sự yêu thích của anh dành cho Phi Nhi thì ai cũng biết, khá rõ ràng nhưng Phi Nhi thì lại trở thành bạn gái của Triệu Minh Hiên. Còn tình yêu của Hà Tiếu Nhiên đối với anh là tình yêu thầm kín, chỉ mình cô biết, cho đến vài năm sau thì mọi người có vẻ nhận ra sự ưu tiên mà Hà Tiếu Nhiên dành cho Tiêu Thượng Kỳ nên cũng lờ mờ đoán ra, trong khi anh lại không hề nhận ra điều đó, vẫn coi là bạn bè, là tri kỷ bầu bạn, là anh em hoạn nạn có nhau. Trong một lần Tiêu Thượng Kỳ khá buồn và uống chút rượu, lý do đơn giản lại là Phi Nhi, thấy người con gái mình y

Review “Đừng nói với anh ấy là tôi vẫn còn nhớ” của Lục Xu

 Chào mọi người, Mình là Diệp Ngân Lạc. Hôm nay là 14/02/2021, Valentine cũng như mùng 3 Tết Âm lịch cổ truyền của một số nước châu Á, trong đó có Việt Nam. Vậy thì mình review một cuốn sách (xuất bản cũng một thời gian rồi nhưng giờ mới đọc xong) của Lục Xu, trong hệ liệt “Đừng nói ...”. Trước hết, câu chuyện này có kết HE nha mọi người, ngược không nhiều nhưng văn phong của tác giả thì khỏi phải bàn, hay không dứt ra được ấy. Cụ thể là cô nàng nữ chính Mạnh Y Nhiên, vừa mập vừa học kém đã để ý đến soái ca học bá Mộ Vân Xuyên. Cô nàng này khiến mình nhớ đến cô béo Trần Khinh trong cuốn “Anh có thiếu người yêu không?” của Ngô Đồng Tư Ngữ, một cô nàng rất mờ nhạt trong trường, đến nỗi chả ai thèm bắt nạt ấy chứ. Vì một lần giúp đỡ cô nàng, sự tử tế chạm đến sự rung động con tim, và còn nhờ cả sự thông minh, bá đạo và đẹp trai của nam chính khiến cô nàng lấy quyết tâm “giảm béo thành công, yêu được học bá”. Mô típ thì không phải mới mẻ nhất, quan trọng là quá trình cơ nên đọc tiếp review

Review "Uống nhầm một ánh mắt, cơn say theo cả đời" của Lạc Vi Gian Mỗ Mỗ

 Chào mọi người, Mình là Diệp Ngân Lạc. Lâu rồi mới đọc xong để đăng review cho mọi người đây. Bộ truyện này gồm 2 cuốn như hình nhé, điểm cộng về ngoại quan thì: + bìa đẹp lung linh đó các bác ạ. Màu hồng tím pastel (chắc vậy á :v) cộng thêm hoa lavender là cưng rồi. So với cuốn "Xin lỗi, anh nhận nhầm người" thì cuốn này mình ưng bìa thứ nhì nhé. Mình có khoe với vài người mà họ cũng bảo màu bìa đẹp, hợp với gu "ngôn tình lỡn mợn". + postcard ấy, 6 cái đẹp lung linh luôn. Mình thấy tiki ghi 6 postcard + 1 bookmark, nhưng thần linh ơi, mình được 2 cái bookmark hình con cún Khôi Nhĩ (trong truyện). Ngon lành cành đào! + điểm cộng thứ 3: trong mỗi cuốn sẽ có tầm 6-7 tranh in màu, cuốn số 1 thì thấy là phong cảnh chủ yếu (nên nghĩ chắc ý chỉ Yan hay chụp cảnh), sang cuốn 2 thì hình chú chó Khôi Nhĩ, tiểu Chi nè, mấy món ăn nhìn ngon ngon nữa. Mình rất ưng với bộ này luôn ấy. Oki, tới nội dung truyện nhé: Cố Sương Chi, một cô nàng có cá tính, xinh xắn nhưng không may t