Chào mọi người,
Mình là Diệp Ngân Lạc.
Năm Covid thứ 2, mình lại có thêm thời gian đọc nốt cuốn này. Với 312 trang cũng mất kha khá thời gian nè.
Đặc điểm mới của cuốn này chính là màu sắc tươi mới về cốt truyện của ông. Trước đây, gam màu trong các cuốn như "Tôi vẫn nghe tiếng em thầm gọi", "Nơi em quay về có tôi đứng đợi", "Em sẽ đến cùng cơn mưa" và "Tấm ảnh tình yêu và một câu chuyện khác" đa phần đều man mác buồn, khiến người đọc cảm giác mất mát luôn chờ chực. Nghĩa là kết thúc luôn luôn là sự xa cách, hoặc kết thúc mở - với sự xa cách rõ ràng và chờ đợi (có thể) gặp lại. Còn trong cuốn "MM Chuyện về cô gái ấy" lại khác hoàn toàn. Các nhân vật cũng ở lứa tuổi trẻ hơn một chút, họ gặp được nhau và cùng nhau hành động.
Nói rõ hơn, MM mang lại cho mình cảm giác thanh xuân, là khát khao được thể hiện quyền tự do, quyền được yêu thương và đấu tranh cho lẽ phải. Sự khí thế và quyết tâm được thực hiện ở lứa tuổi thiếu niên - vừa nhỏ bé vừa không được coi trọng, bị dồn vào thế ép buộc nên sinh ra những con người can đảm, xả nghĩa quên mình.
MM chính là Momo, nữ chính đầy kiêu sa và xinh đẹp, với sự cương trực được giấu diếm sau lớp ngụy trang "thảo mai" cuối cùng cũng phải bộc lộ vì bản chất chính trực, hướng về lẽ phải. Đồng hành cùng cô nàng chính là anh chàng viết cuốn "hồi ký" này cho cô, Sasa Tokio, anh chàng giỏi văn nhưng luôn giấu mình trước mọi người. Cậu chàng như thể muốn biến thành tấm kính trong suốt và sống yên bình qua các năm học, tốt nhất là cứ mờ nhạt, đừng ai chú ý là được. Ẩn dưới tấm pha lê ấy là một anh chàng hay chú ý, quan sát, có chính kiến, hiểu lẽ phải và tấm lòng nhân ái. Dù cho đấu tranh nội tâm với mỗi lần thấy điều bất bình nhưng cuối cùng vẫn luôn là bảo vệ người yếu, đứng về lẽ phải. Hai cô cậu qua một vài chuyện và nhờ cuốn hồi ký này đưa đường dẫn lối để biết được bản thân mình có tình cảm với người kia.
Đi cùng hai người là các tuyến nhân vật phụ và phản diện. Đa phần bạn bè chính của họ đều là những người yếu thế, sợ sệt nhưng vì được họ tiên phong, được bảo vệ, nên họ trở nên mạnh mẽ hơn, cùng sát cánh với nhau ở kế hoạch "nguy hiểm".
Mình đã quen với lối kể chuyện "hàng ngày" của bác Ichikawa nên nửa đầu cũng hơi chán, nhưng cũng càng về sau càng thấy hấp dẫn hơn. Điều làm mình cảm thấy thích thú chính là thể loại truyện của bác có bước chuyển mình, mang cảm giác "rất thanh xuân". Mình nhớ tới bộ phim "Sống không dũng cảm, uổng phí thanh xuân", đây cũng chính là câu mình muốn đặt tiêu đề nếu được hỏi "dùng một câu để khái quát cuốn truyện này".
Cảm ơn mọi người.
Mình là Diệp Ngân Lạc.
P/s: tác phẩm đang đọc kế tiếp chính là "Yêu thầm 10 năm, chưa dám nói" của Minh Khai Dạ Hợp. Hóng review không nào? ^^
#IchikawaTakuji
#MMchuyenvecogaiay
#DiepNganLac
Nhận xét
Đăng nhận xét