“Anh nói xong thì về đi. Em muốn ngồi lại chút” Cô ấy nói với tôi như vậy. Và tôi ra về. Em có biết rằng để nói những lời như thế tôi đã phải tập nửa ngày không. Đứng trước gương, tôi tưởng tượng mình đang gặp em, nhìn em và thấy em cười. Nụ cười của em làm tôi hạnh phúc. Tôi yêu em. Nhưng tôi phải nhìn em bằng đôi mắt khác, một đôi mắt điềm tĩnh như không, không cảm xúc, không bộc lộ điều gì ngoại trừ sự thờ ơ. Yêu thôi mà sao phức tạp quá em nhỉ? Tôi phải làm sao đây? Em bước về rồi. Em đã ngồi ở đó suốt hai tiếng đồng hồ. Im lặng, không khóc lóc, tôi biết em rất sốc, đôi mắt em ngây ra, em đang không suy nghĩ gì mà để mặc cho thời gian qua như thế. Nhưng xin em, dù có đau, em cũng đừng bất động. Vì bất động như thế, tôi cảm giác em và tôi đang ở hai thế giới khác nhau. Làm ơn, khi xa em, hãy cho tôi được ở cùng thế giới với em. Như vậy, tôi mới thấy mình đang sống… Em đang bước đi ngược chiều gió, gió mạnh thế mà em vẫn bước vượt qua. Em can đảm lắm! Vì vậy, tôi mới chọn các
Trở thành cơn gió để đi khắp thế gian này.