Chuyển đến nội dung chính

Bạn ghét một người được bao lâu?

Chào các bạn, mình là Diệp Ngân Lạc.

Hôm nay, mình có dịp gặp lại một người xưa. Mình chắc cũng không chú ý đến nếu như người đó không phát hiện ra mình. Ừ thì cũng một thời gian khá lâu để có thể quan tâm đến người mình ghét, các bạn nhỉ?
Khi người đó hỏi mình một câu, mình khá đắn đo suy nghĩ xem có nên trả lời hay không. Đó là “mày còn nhớ tao không?”. Ồ hoá ra người ta đang thắc mắc liệu mình còn nhớ người ta hay không hoặc là còn hậm hực người ta hay không? Tôi đã cho bản thân một khoảng lặng nhỏ để trả lời. Và cuối cùng tôi cũng chỉ mỉm cười một cái, đáp một câu trần thuật: à, may mà tao vẫn nhận ra mày. Người đó tiếp tục với những câu hỏi thăm có lệ như là mày dạo này đi làm chỗ nào, vẫn khoẻ chứ, có hay gặp đứa ABC hay XYZ gì không. Tôi thấy giữa hai người chúng tôi, ngay cả mấy câu hỏi hơi cá nhân một chút như thế cũng không thể xảy ra nổi, và nụ cười gượng gạo muốn “bye bye” nhau sớm cho khoẻ. Nhận ra sự chán ghét của tôi, người đó nói một câu để níu lại sự nhẫn nại của tôi: “tao đã từng sai lầm khi mười bảy tuổi và điều tồi tệ bắt đầu đến với tao là khi tao đã không còn mày.”


Câu chuyện một thời xưa cũ của tuổi trẻ bồng bột. Tôi với bạn như hình với bóng, cùng nhau lớn lên, cùng nhau đi học, cùng nhau thi cử, cùng nhau vui vẻ, cùng nhau để ý những anh chàng đẹp trai học giỏi hay chàng cầu thủ bóng đá ngầu ngầu, cùng nhau bị phạt đi trễ, và cùng nhau trải qua thời nổi loạn. Ấy vậy mà, chúng ta lại không thể cùng nhau vượt qua thử thách tình bạn, không thể cùng nhau bước tới tương lai. Những chuyện không có “cùng nhau” là những hồi ức khá vật vã và buồn đau. Vì người làm ta đau chính là người ta thương yêu. Chúng ta, lúc có nhau, dù trong hoàn cảnh, vẫn cười hi vọng. Chúng ta, lúc không có nhau, lúc nào cũng có thể thương tâm. Tôi nhớ có đọc một câu với đại ý như nhau: khi không có tình cảm, người khác không thể tổn thương mình, khi trao tình cảm, ta nghiễm nhiên để họ vào vị trí quan trọng, nghĩa là họ có thể bất kỳ lúc nào cũng có thể tổn thương ta. Bởi vậy, chúng ta thường đau đáu nỗi hận khi bị tổn thương, nói thẳng ra, chẳng ai muốn bị cảm giác ghét bỏ, ruồng rẫy, phản bội hay đau thương. Vậy nên, nỗi đau ấy, dù ít dù nhiều, cũng vẫn được ghi nhớ.
Và người gây cho bạn cảm giác đau thương kia, bỗng một ngày lại xuất hiện, nói với bạn một câu đặc biệt. Vì sao tôi nói đặc biệt? Vì điều duy nhất còn ấn tượng là người ấy đã để lại một vết thương cho tôi. Nhà văn Nam Cao có viết một câu về người vợ của mình khi nói chuyện với Lão Hạc, rằng vợ của ông bị đau chân, nên bà ấy chỉ lo và quan tâm đến vết thương của mình thôi, nên chuyện người khác, bà không quản. Do đó, nếu câu nói đụng trúng điều mình canh cánh trong lòng, hẳn là chúng ta sẽ quan tâm thôi.
Lúc bấy giờ, tôi nhìn người ấy, trầm mặc một lát. Tôi tự hỏi xem bản thân tôi cảm giác gì, có để tâm tới chuyện cũ nữa không và có còn ghét người ta không. Câu trả lời lần lượt là cảm giác lạ và bất ngờ, có để tâm và ... không còn quan trọng để bận tâm nữa.
Đối với một câu nói, chúng ta dễ dàng nhớ lại một đoạn hồi ức, một đoạn tình cảm.
Đối với một người lạ từng thương, chúng ta sẽ cho qua, cho qua một đoạn thời gian đã từng có nhau, cho qua vì một người từng là quan trọng và cho qua vì bản thân ta. Khi một người không còn vì bạn mà thương cảm, vì bạn mà đau lòng hay vì bạn mà bận tâm, thì bạn đã ra khỏi thế giới của người đó rồi.

Tôi chợt nhớ đến tác phẩm “Sau này” của Lưu Nhược Anh.

“Chúng ta của sau này có tất cả, nhưng lại không có chúng ta.”

~~ Cảm ơn đã đọc ~~

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Review "Ai cũng biết rằng em yêu anh" của Nguyệt Hạ Tiêu Thanh

 Chào mọi người, Mình là Diệp Ngân Lạc. Mình đọc truyện này khá lâu rồi mà không nhớ để review, cũng may bây giờ đang chiếu phim chuyển thể thì tiện đây review luôn nè. Câu chuyện yêu thầm tám năm của nữ chính Hà Tiếu Nhiên đối với nam chính Tiêu Thượng Kỳ. Anh là thanh xuân, là ký ức đẹp đẽ trong quãng thời gian học tập của cô. Hà Tiếu Nhiên thích anh từ hồi học cấp 3, khi hai người bắt đầu thành bạn bè, còn anh thì thích Trần Phi Nhi. Sự yêu thích của anh dành cho Phi Nhi thì ai cũng biết, khá rõ ràng nhưng Phi Nhi thì lại trở thành bạn gái của Triệu Minh Hiên. Còn tình yêu của Hà Tiếu Nhiên đối với anh là tình yêu thầm kín, chỉ mình cô biết, cho đến vài năm sau thì mọi người có vẻ nhận ra sự ưu tiên mà Hà Tiếu Nhiên dành cho Tiêu Thượng Kỳ nên cũng lờ mờ đoán ra, trong khi anh lại không hề nhận ra điều đó, vẫn coi là bạn bè, là tri kỷ bầu bạn, là anh em hoạn nạn có nhau. Trong một lần Tiêu Thượng Kỳ khá buồn và uống chút rượu, lý do đơn giản lại là Phi Nhi, thấy người con gái mình y

Review “Đừng nói với anh ấy là tôi vẫn còn nhớ” của Lục Xu

 Chào mọi người, Mình là Diệp Ngân Lạc. Hôm nay là 14/02/2021, Valentine cũng như mùng 3 Tết Âm lịch cổ truyền của một số nước châu Á, trong đó có Việt Nam. Vậy thì mình review một cuốn sách (xuất bản cũng một thời gian rồi nhưng giờ mới đọc xong) của Lục Xu, trong hệ liệt “Đừng nói ...”. Trước hết, câu chuyện này có kết HE nha mọi người, ngược không nhiều nhưng văn phong của tác giả thì khỏi phải bàn, hay không dứt ra được ấy. Cụ thể là cô nàng nữ chính Mạnh Y Nhiên, vừa mập vừa học kém đã để ý đến soái ca học bá Mộ Vân Xuyên. Cô nàng này khiến mình nhớ đến cô béo Trần Khinh trong cuốn “Anh có thiếu người yêu không?” của Ngô Đồng Tư Ngữ, một cô nàng rất mờ nhạt trong trường, đến nỗi chả ai thèm bắt nạt ấy chứ. Vì một lần giúp đỡ cô nàng, sự tử tế chạm đến sự rung động con tim, và còn nhờ cả sự thông minh, bá đạo và đẹp trai của nam chính khiến cô nàng lấy quyết tâm “giảm béo thành công, yêu được học bá”. Mô típ thì không phải mới mẻ nhất, quan trọng là quá trình cơ nên đọc tiếp review

Review "Uống nhầm một ánh mắt, cơn say theo cả đời" của Lạc Vi Gian Mỗ Mỗ

 Chào mọi người, Mình là Diệp Ngân Lạc. Lâu rồi mới đọc xong để đăng review cho mọi người đây. Bộ truyện này gồm 2 cuốn như hình nhé, điểm cộng về ngoại quan thì: + bìa đẹp lung linh đó các bác ạ. Màu hồng tím pastel (chắc vậy á :v) cộng thêm hoa lavender là cưng rồi. So với cuốn "Xin lỗi, anh nhận nhầm người" thì cuốn này mình ưng bìa thứ nhì nhé. Mình có khoe với vài người mà họ cũng bảo màu bìa đẹp, hợp với gu "ngôn tình lỡn mợn". + postcard ấy, 6 cái đẹp lung linh luôn. Mình thấy tiki ghi 6 postcard + 1 bookmark, nhưng thần linh ơi, mình được 2 cái bookmark hình con cún Khôi Nhĩ (trong truyện). Ngon lành cành đào! + điểm cộng thứ 3: trong mỗi cuốn sẽ có tầm 6-7 tranh in màu, cuốn số 1 thì thấy là phong cảnh chủ yếu (nên nghĩ chắc ý chỉ Yan hay chụp cảnh), sang cuốn 2 thì hình chú chó Khôi Nhĩ, tiểu Chi nè, mấy món ăn nhìn ngon ngon nữa. Mình rất ưng với bộ này luôn ấy. Oki, tới nội dung truyện nhé: Cố Sương Chi, một cô nàng có cá tính, xinh xắn nhưng không may t