Trời đã sáng rồi. Ánh sáng làm tôi chói mắt. Suốt màn đêm tối tăm giờ đã bị đẩy lùi bởi mặt trời. Tôi nằm trên giường, đưa đôi mắt ra ngoài cửa sổ. Chậu cây xương rồng trên bệ cửa, nhìn nó thật xanh tươi, mạnh mẽ và kiên cường. Tôi thấy hình bóng em đứng bên chậu cây đó, chỉ vào nó và gọi tên tôi. Tôi quay đi, và rồi lại thấy em đứng cạnh kệ sách, cầm quyển sách của tôi lên, em cười thật tươi rồi em gọi tên tôi… Lại một đêm nữa tôi không thể ngủ được. Trong đầu tôi hiện giờ chỉ có hình ảnh một người, chỗ nào tôi đặt mắt đến cũng thấy em, thấy ở mọi nơi. Tôi trở lại cây đàn dương cầm, đặt tay lên và chơi bản nhạc một cách bị động. Tôi cứ thế chơi mà không quan tâm mình đang chơi bài gì. Tôi chợt bật cười nhạt nhẽo, có chút cay đắng. Tôi lại nhớ bản nhạc “Hallelujah”: “…Tình yêu đâu phải khúc quân hành chiến thắng Đó là sự lạnh giá và đau khổ, Hallelujah…”(*) Em lại bỏ tôi bơ vơ như ngày tôi chưa gặp em. Thật bi thảm! Em t
Trở thành cơn gió để đi khắp thế gian này.