Cuốn tiểu thuyết với 100 chương chẵn đã tạo ra một dòng suy nghĩ mới trong nhận thức của tôi. Sự giới hạn về một tình yêu diệu kỳ nào đó đã bước sang một cấp độ mới. Như là về tình yêu của một tu sĩ và một người trần. Có chăng thế giới thiên biến vạn hóa này cho ta một lời giải thích? Bởi vì có quá nhiều sự ly kỳ, bí ẩn cứ mãi không thôi dừng. Trước đây, tôi chưa bao giờ nghĩ hóa ra tình yêu không giới hạn vượt xa những định kiến, suy nghĩ tầm thường. Có thể chấp nhận một mối tình cách nhiều tuổi? Được chứ! Miễn là yêu nhau. Có thể chấp nhận một mối tình thứ bậc, sư đồ? Được! Sao lại không? Vậy có thể chấp nhận một mối tình không máu mủ nhưng lại như người thân? Sao không? Họ có phải ruột thịt! Còn tình yêu đồng giới? Tôi không phản đối, vẫn có quốc gia chấp nhận mà. Ấy chứ mà thật khó để chấp nhận một chuyện tình giữa người tu sĩ và người thường. Vì sao? Vì một người đã tu hành, không chăm lo phận sự của người tu mà còn dính bụi trần. Nếu có, người ấy có thể hoàn tục mà, sao l
Trở thành cơn gió để đi khắp thế gian này.