Chuyển đến nội dung chính

Tự ngẫm về sự buồn chán bất chợt

   Bạn đã từng cảm thấy có lúc bản thân không muốn làm gì, không có suy nghĩ gì và không cảm nhận được bất kỳ cảm xúc nào? Tôi tin là có. Thi thoảng bản thân tôi còn cảm thấy tệ hơn vậy. Vì những lúc như thế, thấy mình thật vô dụng, không có ý định gì, và bởi vì không có bất kỳ ý định gì nên mới thấy chán nản, bực bội.
   Những lúc ấy, tôi lại cố gắng suy nghĩ xem lí do nào dẫn đến việc rơi vào trạng thái bi thảm này. Chúng ta thường có suy nghĩ rằng, những người không có quyết định hay mục tiêu nào thì sẽ dễ đánh mất phương hướng và làm những việc thiếu suy nghĩ, gây hại cho không chỉ bản thân mà còn cho người khác. Vậy tình trạng mà thi thoảng gặp phải này là như thế nào và chúng ta cần làm gì?
   Tôi thường cảm giác bứt rứt khó chịu, thấy thời gian trôi qua vô nghĩa lắm. Không phải không có việc để làm, mà chỉ là chán đến mức có làm gì thì cũng hỏng việc. Thôi chi bằng "nhàn cư vi" một lúc. Nào là nằm vật vờ trên giường, lăn qua lăn lại, suy nghĩ vẩn vơ, vẫn chán. Ra kiếm chút đồ ăn, kiếm qua kiếm lại cũng không thấy gì vừa ý để ăn, đi mua thì cũng không biết thích ăn gì bây giờ, lại thêm chán. Rồi tính đi xem phim, ôi sao mà đúng lúc không có bạn nào rảnh với mình, đi một mình thì quả là chán hơn. Sự nghiệp dập tắt cơn buồn chán bị đè bẹp khi còn trong trứng nước. Cái vấn đề chính ở đây cũng không biết làm gì tiếp. Thế rồi, tôi lang thang một mình đi hết các nhà sách để "giải tỏa cơn buồn chán". Vậy là vài cuốn sách truyện được ẵm về nhà. Tôi chọn cuốn "Cố chấp yêu" của chị Ploy Ngọc Bích ra nghiền ngẫm. Văn phong của chị luôn khiến tôi xúc động, chỉ là những từ ngữ giản đơn, mộc mạc nhất của chính nó, khi được chị chấp bút "kéo duyên" chúng nó với nhau theo các thứ tự cố ý, trở thành những câu văn ấm đượm tinh thần triết lý hay tình cảm. Chị có viết rằng, mỗi con người chúng ta tồn tại và có động lực nhờ vào ước mơ của mình. Nó khiến cho tâm trạng buồn chán lúc này của tôi trở nên hứng thú lạ kỳ. Điều này không phải không biết đến, nhưng khi đọc những dòng suy nghĩ của chị cùng lúc tâm trạng "như thế này" mới thấy được truyền cảm hứng. Tôi suy nghĩ xem trong những mục tiêu trong năm 2015 này của mình là gì? Cần làm gì để đạt được nó? Và động lực chủ yếu là ở đâu? Suy nghĩ, suy nghĩ rồi ghi ra giấy, từng mong muốn được ghi ra, từng điều cần được chép lại. Giữa những cái muốn và cái cần, ta sẽ làm những việc để đạt được điều mình cần trước, rồi đến những thứ mong muốn sau. Và sau khi xác lập được mục tiêu của mình, tôi cảm thấy nhẹ lòng hơn. Có phải đây là sự giải tỏa điều phiền muộn mà những điều này tôi không nhận ra rằng bản thân mình đang cần được biết đến?
   Tôi chợt cảm thấy rằng, đôi khi mình thấy buồn chán không phải là không có lí do. Vì từ cảm nhận "như thế này" ta mới ngồi ngẫm lại bản thân mình cần gì, muốn gì, cảm giác ra sao trước mọi biến cố đang xoay chuyển trong cuộc sống hiện tại. Chúng ta đều là con người cả, cảm thấy buồn chán là một loại cảm xúc vô cùng tự nhiên, là khi mà bản thân cần được thư giãn để nhận ra mình đang trong hoàn cảnh nào. Có phải đang chịu áp lực, có đang đi sai hướng, có làm những điều mà mình không thích hay chán ghét hay không, có phải đang phải chịu đựng những chuyện phức tạp và rối rắm của cuộc đời này...? Và coi như khi ta buồn chán, đó chính là "cái duyên" mà cuộc sống cho ta những tấm vé để nghỉ ngơi và ngẫm lại mọi thứ. Rồi khi ta nhận ra tất cả thì sẽ trở về cuộc sống hằng ngày, theo đuổi những thứ đã hoạch định, tiếp tục đam mê với sở thích và mong muốn của mình. Cái "duyên" đó đã hoàn thành nhiệm vụ của của nó.
   Tôi tự nhắc nhở bản thân, không có cái gì xuất hiện một cách vô lý cả, hãy cho bản thân cơ hội để tìm ra nhân duyên giữa mình và cuộc sống này.
(Diệp Ngân Lạc)

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Review "Ai cũng biết rằng em yêu anh" của Nguyệt Hạ Tiêu Thanh

 Chào mọi người, Mình là Diệp Ngân Lạc. Mình đọc truyện này khá lâu rồi mà không nhớ để review, cũng may bây giờ đang chiếu phim chuyển thể thì tiện đây review luôn nè. Câu chuyện yêu thầm tám năm của nữ chính Hà Tiếu Nhiên đối với nam chính Tiêu Thượng Kỳ. Anh là thanh xuân, là ký ức đẹp đẽ trong quãng thời gian học tập của cô. Hà Tiếu Nhiên thích anh từ hồi học cấp 3, khi hai người bắt đầu thành bạn bè, còn anh thì thích Trần Phi Nhi. Sự yêu thích của anh dành cho Phi Nhi thì ai cũng biết, khá rõ ràng nhưng Phi Nhi thì lại trở thành bạn gái của Triệu Minh Hiên. Còn tình yêu của Hà Tiếu Nhiên đối với anh là tình yêu thầm kín, chỉ mình cô biết, cho đến vài năm sau thì mọi người có vẻ nhận ra sự ưu tiên mà Hà Tiếu Nhiên dành cho Tiêu Thượng Kỳ nên cũng lờ mờ đoán ra, trong khi anh lại không hề nhận ra điều đó, vẫn coi là bạn bè, là tri kỷ bầu bạn, là anh em hoạn nạn có nhau. Trong một lần Tiêu Thượng Kỳ khá buồn và uống chút rượu, lý do đơn giản lại là Phi Nhi, thấy người con gái mình y

Review “Đừng nói với anh ấy là tôi vẫn còn nhớ” của Lục Xu

 Chào mọi người, Mình là Diệp Ngân Lạc. Hôm nay là 14/02/2021, Valentine cũng như mùng 3 Tết Âm lịch cổ truyền của một số nước châu Á, trong đó có Việt Nam. Vậy thì mình review một cuốn sách (xuất bản cũng một thời gian rồi nhưng giờ mới đọc xong) của Lục Xu, trong hệ liệt “Đừng nói ...”. Trước hết, câu chuyện này có kết HE nha mọi người, ngược không nhiều nhưng văn phong của tác giả thì khỏi phải bàn, hay không dứt ra được ấy. Cụ thể là cô nàng nữ chính Mạnh Y Nhiên, vừa mập vừa học kém đã để ý đến soái ca học bá Mộ Vân Xuyên. Cô nàng này khiến mình nhớ đến cô béo Trần Khinh trong cuốn “Anh có thiếu người yêu không?” của Ngô Đồng Tư Ngữ, một cô nàng rất mờ nhạt trong trường, đến nỗi chả ai thèm bắt nạt ấy chứ. Vì một lần giúp đỡ cô nàng, sự tử tế chạm đến sự rung động con tim, và còn nhờ cả sự thông minh, bá đạo và đẹp trai của nam chính khiến cô nàng lấy quyết tâm “giảm béo thành công, yêu được học bá”. Mô típ thì không phải mới mẻ nhất, quan trọng là quá trình cơ nên đọc tiếp review

Review "Uống nhầm một ánh mắt, cơn say theo cả đời" của Lạc Vi Gian Mỗ Mỗ

 Chào mọi người, Mình là Diệp Ngân Lạc. Lâu rồi mới đọc xong để đăng review cho mọi người đây. Bộ truyện này gồm 2 cuốn như hình nhé, điểm cộng về ngoại quan thì: + bìa đẹp lung linh đó các bác ạ. Màu hồng tím pastel (chắc vậy á :v) cộng thêm hoa lavender là cưng rồi. So với cuốn "Xin lỗi, anh nhận nhầm người" thì cuốn này mình ưng bìa thứ nhì nhé. Mình có khoe với vài người mà họ cũng bảo màu bìa đẹp, hợp với gu "ngôn tình lỡn mợn". + postcard ấy, 6 cái đẹp lung linh luôn. Mình thấy tiki ghi 6 postcard + 1 bookmark, nhưng thần linh ơi, mình được 2 cái bookmark hình con cún Khôi Nhĩ (trong truyện). Ngon lành cành đào! + điểm cộng thứ 3: trong mỗi cuốn sẽ có tầm 6-7 tranh in màu, cuốn số 1 thì thấy là phong cảnh chủ yếu (nên nghĩ chắc ý chỉ Yan hay chụp cảnh), sang cuốn 2 thì hình chú chó Khôi Nhĩ, tiểu Chi nè, mấy món ăn nhìn ngon ngon nữa. Mình rất ưng với bộ này luôn ấy. Oki, tới nội dung truyện nhé: Cố Sương Chi, một cô nàng có cá tính, xinh xắn nhưng không may t