Bạn đã từng cảm thấy có lúc bản thân không muốn làm gì, không có suy nghĩ gì và không cảm nhận được bất kỳ cảm xúc nào? Tôi tin là có. Thi thoảng bản thân tôi còn cảm thấy tệ hơn vậy. Vì những lúc như thế, thấy mình thật vô dụng, không có ý định gì, và bởi vì không có bất kỳ ý định gì nên mới thấy chán nản, bực bội.
Những lúc ấy, tôi lại cố gắng suy nghĩ xem lí do nào dẫn đến việc rơi vào trạng thái bi thảm này. Chúng ta thường có suy nghĩ rằng, những người không có quyết định hay mục tiêu nào thì sẽ dễ đánh mất phương hướng và làm những việc thiếu suy nghĩ, gây hại cho không chỉ bản thân mà còn cho người khác. Vậy tình trạng mà thi thoảng gặp phải này là như thế nào và chúng ta cần làm gì?
Tôi thường cảm giác bứt rứt khó chịu, thấy thời gian trôi qua vô nghĩa lắm. Không phải không có việc để làm, mà chỉ là chán đến mức có làm gì thì cũng hỏng việc. Thôi chi bằng "nhàn cư vi" một lúc. Nào là nằm vật vờ trên giường, lăn qua lăn lại, suy nghĩ vẩn vơ, vẫn chán. Ra kiếm chút đồ ăn, kiếm qua kiếm lại cũng không thấy gì vừa ý để ăn, đi mua thì cũng không biết thích ăn gì bây giờ, lại thêm chán. Rồi tính đi xem phim, ôi sao mà đúng lúc không có bạn nào rảnh với mình, đi một mình thì quả là chán hơn. Sự nghiệp dập tắt cơn buồn chán bị đè bẹp khi còn trong trứng nước. Cái vấn đề chính ở đây cũng không biết làm gì tiếp. Thế rồi, tôi lang thang một mình đi hết các nhà sách để "giải tỏa cơn buồn chán". Vậy là vài cuốn sách truyện được ẵm về nhà. Tôi chọn cuốn "Cố chấp yêu" của chị Ploy Ngọc Bích ra nghiền ngẫm. Văn phong của chị luôn khiến tôi xúc động, chỉ là những từ ngữ giản đơn, mộc mạc nhất của chính nó, khi được chị chấp bút "kéo duyên" chúng nó với nhau theo các thứ tự cố ý, trở thành những câu văn ấm đượm tinh thần triết lý hay tình cảm. Chị có viết rằng, mỗi con người chúng ta tồn tại và có động lực nhờ vào ước mơ của mình. Nó khiến cho tâm trạng buồn chán lúc này của tôi trở nên hứng thú lạ kỳ. Điều này không phải không biết đến, nhưng khi đọc những dòng suy nghĩ của chị cùng lúc tâm trạng "như thế này" mới thấy được truyền cảm hứng. Tôi suy nghĩ xem trong những mục tiêu trong năm 2015 này của mình là gì? Cần làm gì để đạt được nó? Và động lực chủ yếu là ở đâu? Suy nghĩ, suy nghĩ rồi ghi ra giấy, từng mong muốn được ghi ra, từng điều cần được chép lại. Giữa những cái muốn và cái cần, ta sẽ làm những việc để đạt được điều mình cần trước, rồi đến những thứ mong muốn sau. Và sau khi xác lập được mục tiêu của mình, tôi cảm thấy nhẹ lòng hơn. Có phải đây là sự giải tỏa điều phiền muộn mà những điều này tôi không nhận ra rằng bản thân mình đang cần được biết đến?
Tôi chợt cảm thấy rằng, đôi khi mình thấy buồn chán không phải là không có lí do. Vì từ cảm nhận "như thế này" ta mới ngồi ngẫm lại bản thân mình cần gì, muốn gì, cảm giác ra sao trước mọi biến cố đang xoay chuyển trong cuộc sống hiện tại. Chúng ta đều là con người cả, cảm thấy buồn chán là một loại cảm xúc vô cùng tự nhiên, là khi mà bản thân cần được thư giãn để nhận ra mình đang trong hoàn cảnh nào. Có phải đang chịu áp lực, có đang đi sai hướng, có làm những điều mà mình không thích hay chán ghét hay không, có phải đang phải chịu đựng những chuyện phức tạp và rối rắm của cuộc đời này...? Và coi như khi ta buồn chán, đó chính là "cái duyên" mà cuộc sống cho ta những tấm vé để nghỉ ngơi và ngẫm lại mọi thứ. Rồi khi ta nhận ra tất cả thì sẽ trở về cuộc sống hằng ngày, theo đuổi những thứ đã hoạch định, tiếp tục đam mê với sở thích và mong muốn của mình. Cái "duyên" đó đã hoàn thành nhiệm vụ của của nó.
Tôi tự nhắc nhở bản thân, không có cái gì xuất hiện một cách vô lý cả, hãy cho bản thân cơ hội để tìm ra nhân duyên giữa mình và cuộc sống này.
(Diệp Ngân Lạc)
Những lúc ấy, tôi lại cố gắng suy nghĩ xem lí do nào dẫn đến việc rơi vào trạng thái bi thảm này. Chúng ta thường có suy nghĩ rằng, những người không có quyết định hay mục tiêu nào thì sẽ dễ đánh mất phương hướng và làm những việc thiếu suy nghĩ, gây hại cho không chỉ bản thân mà còn cho người khác. Vậy tình trạng mà thi thoảng gặp phải này là như thế nào và chúng ta cần làm gì?
Tôi thường cảm giác bứt rứt khó chịu, thấy thời gian trôi qua vô nghĩa lắm. Không phải không có việc để làm, mà chỉ là chán đến mức có làm gì thì cũng hỏng việc. Thôi chi bằng "nhàn cư vi" một lúc. Nào là nằm vật vờ trên giường, lăn qua lăn lại, suy nghĩ vẩn vơ, vẫn chán. Ra kiếm chút đồ ăn, kiếm qua kiếm lại cũng không thấy gì vừa ý để ăn, đi mua thì cũng không biết thích ăn gì bây giờ, lại thêm chán. Rồi tính đi xem phim, ôi sao mà đúng lúc không có bạn nào rảnh với mình, đi một mình thì quả là chán hơn. Sự nghiệp dập tắt cơn buồn chán bị đè bẹp khi còn trong trứng nước. Cái vấn đề chính ở đây cũng không biết làm gì tiếp. Thế rồi, tôi lang thang một mình đi hết các nhà sách để "giải tỏa cơn buồn chán". Vậy là vài cuốn sách truyện được ẵm về nhà. Tôi chọn cuốn "Cố chấp yêu" của chị Ploy Ngọc Bích ra nghiền ngẫm. Văn phong của chị luôn khiến tôi xúc động, chỉ là những từ ngữ giản đơn, mộc mạc nhất của chính nó, khi được chị chấp bút "kéo duyên" chúng nó với nhau theo các thứ tự cố ý, trở thành những câu văn ấm đượm tinh thần triết lý hay tình cảm. Chị có viết rằng, mỗi con người chúng ta tồn tại và có động lực nhờ vào ước mơ của mình. Nó khiến cho tâm trạng buồn chán lúc này của tôi trở nên hứng thú lạ kỳ. Điều này không phải không biết đến, nhưng khi đọc những dòng suy nghĩ của chị cùng lúc tâm trạng "như thế này" mới thấy được truyền cảm hứng. Tôi suy nghĩ xem trong những mục tiêu trong năm 2015 này của mình là gì? Cần làm gì để đạt được nó? Và động lực chủ yếu là ở đâu? Suy nghĩ, suy nghĩ rồi ghi ra giấy, từng mong muốn được ghi ra, từng điều cần được chép lại. Giữa những cái muốn và cái cần, ta sẽ làm những việc để đạt được điều mình cần trước, rồi đến những thứ mong muốn sau. Và sau khi xác lập được mục tiêu của mình, tôi cảm thấy nhẹ lòng hơn. Có phải đây là sự giải tỏa điều phiền muộn mà những điều này tôi không nhận ra rằng bản thân mình đang cần được biết đến?
Tôi chợt cảm thấy rằng, đôi khi mình thấy buồn chán không phải là không có lí do. Vì từ cảm nhận "như thế này" ta mới ngồi ngẫm lại bản thân mình cần gì, muốn gì, cảm giác ra sao trước mọi biến cố đang xoay chuyển trong cuộc sống hiện tại. Chúng ta đều là con người cả, cảm thấy buồn chán là một loại cảm xúc vô cùng tự nhiên, là khi mà bản thân cần được thư giãn để nhận ra mình đang trong hoàn cảnh nào. Có phải đang chịu áp lực, có đang đi sai hướng, có làm những điều mà mình không thích hay chán ghét hay không, có phải đang phải chịu đựng những chuyện phức tạp và rối rắm của cuộc đời này...? Và coi như khi ta buồn chán, đó chính là "cái duyên" mà cuộc sống cho ta những tấm vé để nghỉ ngơi và ngẫm lại mọi thứ. Rồi khi ta nhận ra tất cả thì sẽ trở về cuộc sống hằng ngày, theo đuổi những thứ đã hoạch định, tiếp tục đam mê với sở thích và mong muốn của mình. Cái "duyên" đó đã hoàn thành nhiệm vụ của của nó.
Tôi tự nhắc nhở bản thân, không có cái gì xuất hiện một cách vô lý cả, hãy cho bản thân cơ hội để tìm ra nhân duyên giữa mình và cuộc sống này.
(Diệp Ngân Lạc)
Nhận xét
Đăng nhận xét