Cảm nhận khi đọc lại cuốn sách này mang một màu sắc khác, mà tôi nghĩ, có lẽ do tôi chiêm nghiệm thêm nhiều điều. Câu chuyện đem đến cho tôi một cảm giác đầu tiên là ngọt ngào, vì Aki gọi Sakutaro là "Sakuchan", là cách gọi tên người mình yêu thân mật của người Nhật. Đúng như nhận xét của mọi người rằng đây là câu chuyện kể về thời gian trong quá khứ của hai người. Nó trong sáng và đong đầy tính hồn nhiên và trẻ con nhưng nó rất sâu sắc được thể hiện qua cuộc đối thoại của các nhân vật với nhau. Nhiều khi tôi có cảm giác Saku như đang lạc trong sa mạc, bức bối, khát và tuyệt vọng nhưng đâu đó lại vang lên giọng nói của Aki. Tâm hồn của Saku cứ đau đáu một nỗi đau day dứt và xót thương cho số phận của Aki, người con gái cậu rất yêu. Còn Aki, cô gái hồn nhiên nhưng cũng thấu hiểu tâm tư người khác, phải mang một căn bệnh quái ác, khiến cô chỉ mãi dừng ở tuổi 17. Quá khứ và hiện tại đan xen nhau lại càng khiến người đọc thương xót cho hai con người trần thế này. Saku yêu Aki, một tình yêu chân thật, tôi cũng không biết dùng từ gì để diễn tả tình cảm của cậu, chỉ cảm thấy rằng cậu trân trọng Aki lắm. Tôi thấy thật xúc động khi Saku đứng im lặng lắng nghe Aki hát thì thầm lúc đang nấu ăn. Cái cách thể hiện đó cho thấy cậu đã rất tâm lí vì có chút thích thú muốn hiểu và lắng nghe người con gái cậu yêu. Có rất nhiều cách thể hiện tình yêu của mình, cho dù người đó biết cũng được mà không biết cũng không sao, chỉ cần được yêu thương người ấy thì đã mãn nguyện vô cùng. Dù sau này có thể Saku lấy người khác nhưng trong tôi luôn có một niềm tin rằng cậu sẽ luôn nhớ tới Aki, như một phần đẹp nhất trong cuộc đời của cậu. Aki đến với Saku ở lứa tuổi đẹp nhất thời trung học, mang đến những tháng ngày tươi đẹp đến lạ kỳ. Và mãi như thế, một tiếng gọi tha thiết sẽ luôn vang vọng dù ở bất kì đâu trên thế giới này vì người mình yêu.
"Em đang nói bên tai tôi. Bằng cái giọng thẹn thùng quen thuộc ấy. Trái tim dịu dàng của em đâu mất rồi? Những gì đẹp đẽ, cao thượng và tinh tế trong cái con người có tên Aki đâu mất rồi? Phải chăng chúng vẫn đang lao đi vô định dưới những vì sao lấp lánh tựa như đoàn tàu lướt trên một bình nguyên phủ đầy tuyết trong đêm? Theo một phương vị mà mọi chuẩn mực của thế giới này không thể đo đếm được?"
(Diệp Ngân Lạc)
Nhận xét
Đăng nhận xét