Chuyển đến nội dung chính

Truyện ngắn: "Bức thư tình thứ 7"

  Gửi người yêu dấu em yêu,
  Bây giờ, em đang ngồi bên cửa sổ nghe mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ và viết thư cho anh. Chắc anh cũng không biết được rằng đây là lá thư thứ bảy nhỉ! Tất nhiên là vậy rồi vì sau mỗi lần viết cho anh, em đều không gửi đi mà chỉ giữ lại bên mình, cất nó vào một chiếc hộp gỗ để rồi chôn giấu đi tình cảm của mình. Chiều nay anh đến tìm em. Từ ngày em quyết định bước ra khỏi cuộc sống của anh, trở về với nhiệm vụ của mình thì ngày hôm nay anh mới tìm đến em. Tuy là muộn nhưng em thật sự rất vui mừng. Có lẽ do anh thấy không quen với việc thiếu một con bé hàng ngày lẽo đẽo, quấy rầy theo anh, hoặc giả có lẽ, chỉ là có lẽ thôi, anh bắt đầu thích em. Nhưng anh à, có thế nào thì cũng sẽ không còn những ngày tháng bên nhau nữa rồi.
  Em nghĩ rằng, dù anh chưa hay bắt đầu có tình cảm với em thì xin hãy dừng lại. Lỗi của em là đã chen ngang cuộc đời anh, làm xao nhãng (có thể) cuộc đời anh và cho em xin lỗi điều này. Cuộc sống của anh quá cô độc và em cũng chỉ muốn đưa anh ra khỏi nơi cô đơn đó nhưng chưa tới đâu thì lại buông tay giống kiểu "đem con bỏ chợ" quá. Gây ra một lỗ hổng lớn trong cuộc đời anh là sai lầm mà em sẽ đau đớn mỗi khi nhớ đến. Nhưng thà chấm dứt bây giờ còn hơn là kéo dài thêm.
  Cuộc sống có những biến cố dù to hay nhỏ cũng tác động đến chúng ta. Em có thứ phải chọn lựa, và xin lỗi, điều em chọn không phải là nơi có anh. Và thật may, cũng chỉ có mình em phải cảm nhận sự mất mát này, thế nên em sẽ tự dọn tất cả các ký ức và tình cảm ra khỏi tâm trí anh. Đó là điều mà em đang cố gắng. Không cần phải lãng quên mới có thể sống tiếp. Chúng ta hãy cứ để như vậy, kí ức có tồn tại thì mới có động lực để bước tiếp, đôi khi còn làm cho tâm hồn mình tinh tế hơn rất nhiều. Nếu lãng quên, có thể chỉ bớt đau buồn trong khoảnh khắc nào đấy nhưng rồi cũng sẽ hoang mang hay bối rối khi kí ức thiếu hổng vài phần. Như vậy, liệu cuộc sống của chúng ta có được sự bình thản? Em cũng không biết khi nào mới thôi nhớ nhung về anh, hình ảnh anh hiện lên quen thuộc và thân quen một cách kì lạ. Em như cảm nhận chúng ta vẫn đang cùng hít chung một bầu không khí, cùng tồn tại song song để nhìn nhau mãi. Đến khi nào con tim em mới thôi thổn thức, và em sẽ ngừng viết thư cho anh?
  Em có thắc mắc này, liệu chúng ta có còn nhân duyên để gặp lại, nhân duyên này có đủ dày để níu kéo đôi ta về lại bên nhau? Em vẫn hy vọng câu trả lời sẽ đến đúng lúc...
  Vậy thôi nhé, mai sẽ viết thư cho anh.
  Ngủ ngon, L.J!
  Yêu anh, Nhã Uyên.

(Diệp Ngân Lạc)
(Pic: IBUKI SATSUKI)

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Review "Ai cũng biết rằng em yêu anh" của Nguyệt Hạ Tiêu Thanh

 Chào mọi người, Mình là Diệp Ngân Lạc. Mình đọc truyện này khá lâu rồi mà không nhớ để review, cũng may bây giờ đang chiếu phim chuyển thể thì tiện đây review luôn nè. Câu chuyện yêu thầm tám năm của nữ chính Hà Tiếu Nhiên đối với nam chính Tiêu Thượng Kỳ. Anh là thanh xuân, là ký ức đẹp đẽ trong quãng thời gian học tập của cô. Hà Tiếu Nhiên thích anh từ hồi học cấp 3, khi hai người bắt đầu thành bạn bè, còn anh thì thích Trần Phi Nhi. Sự yêu thích của anh dành cho Phi Nhi thì ai cũng biết, khá rõ ràng nhưng Phi Nhi thì lại trở thành bạn gái của Triệu Minh Hiên. Còn tình yêu của Hà Tiếu Nhiên đối với anh là tình yêu thầm kín, chỉ mình cô biết, cho đến vài năm sau thì mọi người có vẻ nhận ra sự ưu tiên mà Hà Tiếu Nhiên dành cho Tiêu Thượng Kỳ nên cũng lờ mờ đoán ra, trong khi anh lại không hề nhận ra điều đó, vẫn coi là bạn bè, là tri kỷ bầu bạn, là anh em hoạn nạn có nhau. Trong một lần Tiêu Thượng Kỳ khá buồn và uống chút rượu, lý do đơn giản lại là Phi Nhi, thấy người con gái mình y

Review “Đừng nói với anh ấy là tôi vẫn còn nhớ” của Lục Xu

 Chào mọi người, Mình là Diệp Ngân Lạc. Hôm nay là 14/02/2021, Valentine cũng như mùng 3 Tết Âm lịch cổ truyền của một số nước châu Á, trong đó có Việt Nam. Vậy thì mình review một cuốn sách (xuất bản cũng một thời gian rồi nhưng giờ mới đọc xong) của Lục Xu, trong hệ liệt “Đừng nói ...”. Trước hết, câu chuyện này có kết HE nha mọi người, ngược không nhiều nhưng văn phong của tác giả thì khỏi phải bàn, hay không dứt ra được ấy. Cụ thể là cô nàng nữ chính Mạnh Y Nhiên, vừa mập vừa học kém đã để ý đến soái ca học bá Mộ Vân Xuyên. Cô nàng này khiến mình nhớ đến cô béo Trần Khinh trong cuốn “Anh có thiếu người yêu không?” của Ngô Đồng Tư Ngữ, một cô nàng rất mờ nhạt trong trường, đến nỗi chả ai thèm bắt nạt ấy chứ. Vì một lần giúp đỡ cô nàng, sự tử tế chạm đến sự rung động con tim, và còn nhờ cả sự thông minh, bá đạo và đẹp trai của nam chính khiến cô nàng lấy quyết tâm “giảm béo thành công, yêu được học bá”. Mô típ thì không phải mới mẻ nhất, quan trọng là quá trình cơ nên đọc tiếp review

Review "Uống nhầm một ánh mắt, cơn say theo cả đời" của Lạc Vi Gian Mỗ Mỗ

 Chào mọi người, Mình là Diệp Ngân Lạc. Lâu rồi mới đọc xong để đăng review cho mọi người đây. Bộ truyện này gồm 2 cuốn như hình nhé, điểm cộng về ngoại quan thì: + bìa đẹp lung linh đó các bác ạ. Màu hồng tím pastel (chắc vậy á :v) cộng thêm hoa lavender là cưng rồi. So với cuốn "Xin lỗi, anh nhận nhầm người" thì cuốn này mình ưng bìa thứ nhì nhé. Mình có khoe với vài người mà họ cũng bảo màu bìa đẹp, hợp với gu "ngôn tình lỡn mợn". + postcard ấy, 6 cái đẹp lung linh luôn. Mình thấy tiki ghi 6 postcard + 1 bookmark, nhưng thần linh ơi, mình được 2 cái bookmark hình con cún Khôi Nhĩ (trong truyện). Ngon lành cành đào! + điểm cộng thứ 3: trong mỗi cuốn sẽ có tầm 6-7 tranh in màu, cuốn số 1 thì thấy là phong cảnh chủ yếu (nên nghĩ chắc ý chỉ Yan hay chụp cảnh), sang cuốn 2 thì hình chú chó Khôi Nhĩ, tiểu Chi nè, mấy món ăn nhìn ngon ngon nữa. Mình rất ưng với bộ này luôn ấy. Oki, tới nội dung truyện nhé: Cố Sương Chi, một cô nàng có cá tính, xinh xắn nhưng không may t