Đẹp như một giấc mơ nhưng chân thực vô vàn! Ký ức độc quyền kể về mối tình thầy trò giữa giáo sư Mộ Thừa Hòa (chàng mới 27 tuổi thôi) và cô học trò khoa Anh ngữ Tiết Đồng (nàng đã 21 rồi). Khi đọc đến đây chắc hẳn có nhiều bạn nghĩ rằng tình yêu như vậy không nên xảy ra. Kỳ thực, ban đầu tôi cũng không thích kiểu tình cảm này, nhưng được giới thiệu là hay nên đọc thử. Cũng không có gì là sai trái ở đây cả. Tình yêu trước giờ chưa phân biệt đối xử với ai, thì chúng ta không nên phân biệt đối xử làm gì. Nói đến đây, tôi mới chợt nghĩ rằng, đôi khi chúng ta đi khác người một chút cũng không phải phạm tội hay nghịch lý gì. Trong truyện, hai nhân vật chính cũng đã có nói qua về vấn đề này. Nếu ngày xưa, thì sẽ bị xã hội coi thường, khinh bỉ và lăng mạ gọi bởi hai từ, mà theo tôi là vô cùng khiếm nhã, "loạn luân". Tôi thấy lạ rằng, tại sao mọi người lại ác cảm thế? Từ "loạn luân" đâu phải thích là dùng, muốn là dùng. Chẳng qua là do định kiến thôi. Ngoài việc đã
Trở thành cơn gió để đi khắp thế gian này.