Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

"Thầm yêu: Quất sinh Hoài Nam" của Bát Nguyệt Trường An

Chào mọi người, mình là Diệp Ngân Lạc. Hôm nay, mình dành chút thời gian chia sẻ về câu chuyện cổ tích ngoài thực cùng với mọi người. "Truyện cổ tích kết thúc, cuộc sống lại bắt đầu." Lần này, mình sẽ vừa bàn luận về vấn đề hiện thực và cổ tích, vừa nêu những nhận định về cuốn tiểu thuyết "Thầm yêu - Quất sinh Hoài Nam" của tác giả Bát Nguyệt Trường An. Tính tới thời điểm này, mình cũng gần đọc xong cuốn này rồi, nhưng phải công nhận đây là tác phẩm đầu tiên khiến mình muốn viết cảm nhận khi chưa đọc xong và thay đổi tiêu đề nhiều nhất. Chẳng phải vì cuốn này tới 100 chương hay vì quá dài nên sợ quên mất nhiều đoạn hay nên phải ghi lại. Lý do chính vì bản thân chiêm nghiệm ra và càng lúc càng thấy tác giả chỉ ra những điều đó rất đúng, mình phải công nhận ngay. Thầm yêu là loại cảm xúc như thế nào? Có gì khác với yêu đơn phương? Đó chính là, bạn yêu thích một người, mọi người hoặc/và người đó biết hoặc không biết, gọi là yêu đơn phương. Còn kh

Cảm nhận cuốn "Gió xuân mười dặm không bằng anh" - Mộc Thanh Vũ

Chào các bạn, mình là Diệp Ngân Lac. Sắp tới, tác phẩm "Gió xuân mười dặm không bằng anh/em" của tác giả Mộc Thanh Vũ được chuyển thể và công chiếu sớm. Mình sẽ tiết lộ xíu xiu để các bạn chưa biết nhé. Ngoài ra, các bạn phải lựa kỹ nhé, vì cũng có bộ phim "Mười dặm gió xuân không bằng em" của tác giả Phùng Đường nhé. Tên gọi khác của truyện này là "Em là thành trì doanh lũy của anh" nhé mọi người. Điểm cộng đầu tiên cho truyện là cái tên "Gió xuân mười dặm không bằng anh", nghe có vẻ như kiểu dù có 10 dặm vườn đào tiên cũng không thể bằng anh. Kế đến là bìa truyện, phải nói là khá dễ nhìn, thấy vui vui. Còn về cách dẫn dắt thì tác giả thể hiện tốt. Ngay từ những chương đầu, lối hành văn làm ta muốn tiếp tục đọc sang trang kế, điều này là điểm mạnh của tác giả giúp lôi kéo sự quan tâm của người đọc. Nội dung truyện có ý nghĩa, xây dựng tình yêu giữa quân nhân và bác sĩ quân đội. Ở họ đều có sự hi sinh cho đất nước và nhân dân. Trong tình y

Bạn ghét một người được bao lâu?

Chào các bạn, mình là Diệp Ngân Lạc. Hôm nay, mình có dịp gặp lại một người xưa. Mình chắc cũng không chú ý đến nếu như người đó không phát hiện ra mình. Ừ thì cũng một thời gian khá lâu để có thể quan tâm đến người mình ghét, các bạn nhỉ? Khi người đó hỏi mình một câu, mình khá đắn đo suy nghĩ xem có nên trả lời hay không. Đó là “mày còn nhớ tao không?”. Ồ hoá ra người ta đang thắc mắc liệu mình còn nhớ người ta hay không hoặc là còn hậm hực người ta hay không? Tôi đã cho bản thân một khoảng lặng nhỏ để trả lời. Và cuối cùng tôi cũng chỉ mỉm cười một cái, đáp một câu trần thuật: à, may mà tao vẫn nhận ra mày. Người đó tiếp tục với những câu hỏi thăm có lệ như là mày dạo này đi làm chỗ nào, vẫn khoẻ chứ, có hay gặp đứa ABC hay XYZ gì không. Tôi thấy giữa hai người chúng tôi, ngay cả mấy câu hỏi hơi cá nhân một chút như thế cũng không thể xảy ra nổi, và nụ cười gượng gạo muốn “bye bye” nhau sớm cho khoẻ. Nhận ra sự chán ghét của tôi, người đó nói một câu để níu lại sự nhẫn nại của t

Cảm nhận cuốn “Tôi vẫn nghe tiếng em thầm gọi" của Ichikawa Takuji

Xin chào, mình là Diệp Ngân Lạc. “Tôi vẫn nghe tiếng em thầm gọi" của Ichikawa Takuji. Tiếp tục con đường "chinh phục" 188 trang sách và ấn tượng lần này hoàn toàn khác biệt. Sau khi đọc lời bạt của tác giả, mình mới biết rằng hoá ra đây mới là tác phẩm đầu tiên được viết vào năm 27 tuổi, khi mà tác giả đang phải vật lộn với căn bệnh 1 thời của mình. Khác ở 3 cuốn kia chính là một nỗi buồn bất chợt, khiến người đọc không kịp  biết và đến lúc kết thúc chính ta còn không dám tin rằng nó lại có thể buồn như vậy. Vì là tác phẩm đầu tay, thời điểm khá đặc biệt, thế nên tạo cho nó một phong cách riêng biệt, gần như chẳng có một thứ gì mang tên đẹp đẽ tồn tại mai sau. Nhưng điểm cộng to bự cho cuốn sách này chính là miêu tả nội tâm nhân vật cực kỳ, cực kỳ thú vị. Vâng, "hay" không thể miêu tả hết cách hành văn của tác giả. Mặc dù trình độ của mình chưa đủ thấu hiểu hết cung bậc cảm xúc của nhân vật chính nhưng mình vẫn sẵn sàng đề cử em nó là "một trong những

Cảm nhận cuốn “Ngang qua thế giới của em” - Trương Gia Giai

Xin chào, mình là Diệp Ngân Lạc. Cuối tuần, gửi đến các bạn cảm nhận về cuốn “Ngang qua thế giới của em” do tác giả Trương Gia Giai chấp bút. Cuốn sách xinh xinh này vỏn vẹn 7 đêm (phần) và mỗi đêm sẽ kể về 5 câu chuyện về những con người xung quanh của người kể. Như người kể chuyện chia sẻ, đại ý là mỗi một câu chuyện đều sẽ hoặc không ảnh hưởng đến ta, và ta sẽ hoặc không thích nó. Đơn giản là vì nó được viết ra không dành cho ta, chứ chẳng phải người đó viết hay hoặc dở, có nghĩa hay vô nghĩa, chỉ là thế giới quan khác nhau, và đấy chỉ là cách diễn đạt của họ mà đôi khi không phải ta muốn hiểu là có thể hiểu. Tôi chia sẻ một phân đoạn mà tôi rất ấn tượng thế này: “tôi gặp em vào mùa thu. Nay mùa hạ đã qua, có lẽ 10 năm trước, em đang ở nơi này đợi tôi ... Trên chuyến tàu bốn mùa ấy, nếu em phải xuống trước, xin đừng đánh thức khi tôi còn đang say giấc, hãy để tôi được ngủ yên cho đến trạm cuối cùng, và tự ru mình rằng, Tôi không hề hay biết em đã bỏ đi.” Mỗi một người đều xuất

Review “Từ thăm thẳm lãng quên” của Patrick Modiano

~~ Chào mọi người, mình là Diệp Ngân Lạc ~~ 167 trang, cuốn sách tạo nên niềm thương đau đáu. Khi nhắc đến Paris, chúng ta thường nghĩ ngay đến tình yêu lãng mạn, bất ngờ, ngọt ngào hay nồng nhiệt. Kiểu tình yêu nơi chân đất Pháp mới đẹp đẽ và kỳ diệu làm sao. Nghĩa là khi nhắc đến Paris, con người thường cảm giác hạnh phúc. Thế nhưng, qua 2 tác phẩm của nhà văn, tôi lại cảm thấy Paris không đơn thuần là thế, không lãng mạn là thế. Trải dài câu chuyện luôn là cảm giác  chia xa và lãng quên. Nhân vật nam chính ở cả hai tác phẩm tôi đọc đều là người bị bỏ lại, với nỗi nhớ da diết về người yêu dấu. Câu chuyện tình buồn của Patrick không thuộc dạng lâm ly bi đát, đau buồn hụt hẫng, thống khổ vì chia lìa như trong phim. Trái lại, nỗi đau của người ở lại thể hiện qua từng con phố, từng con đường và từng kỷ niệm. Nó là nỗi nhớ khắc khoải, mà bình thường ta cảm giác thông thường đến lạ kỳ, không có nhau cũng vẫn yên lặng mà sống, nhưng sẽ thi thoảng chợt nhớ đến, hoài niệm đến, giống như

Cảm nhận tác phẩm "Những Lá Thư Không Gửi" - Susie Morgenstern

Chào các bạn! Mình là Diệp Ngân Lạc. Hôm nay, mình lại tiếp tục giới thiệu cho các bạn một câu chuyện nho nhỏ nữa. Cốt chuyện mang lại cho chúng ta không khí của tuổi thơ ngây ngô và nhiều tiếng cười, từ những thứ nhỏ bé mà tinh tế được tiếp thu dần dần của những đứa trẻ. Yêu sớm??? Được cả thế giới công nhận??? Chuyện là thế này, cậu học trò nhỏ Ernest đẹp trai, học giỏi, chỉ 10 tuổi đầu ghi dấu ấn cho toàn thể các bé gái trong trường. Và thường thì cái gì tốt quá cũng có mặt hại. Đó là một cuộc sống không hề có gì bất ngờ. Đường từ trường về nhà và ngược lại, không sai 1 ly, thói quen không sai 1 chút. Điều sai sai mà chúng ta nhận ra đó là với 1 cậu bé 10 tuổi không bạn bè, không cha mẹ, không ra ngoài chơi, chỉ ru rú trong nhà với 1 người thân duy nhất là bà nội và bà giúp việc hơi khó tính. Trong ngôi nhà đó tràn ngập bí mật. Những tưởng rằng cuộc sống sẽ tiếp tục trôi dạt không tình yêu thương thêm chục năm nữa, nhưng phép màu đã xuất hiện. Cô bé Victoire đáng yêu cùng g

Cảm nhận tác phẩm "Đức Phật và Nàng" - Chương Xuân Di

Cuốn tiểu thuyết với 100 chương chẵn đã tạo ra một dòng suy nghĩ mới trong nhận thức của tôi. Sự giới hạn về một tình yêu diệu kỳ nào đó đã bước sang một cấp độ mới. Như là về tình yêu của một tu sĩ và một người trần. Có chăng thế giới thiên biến vạn hóa này cho ta một lời giải thích? Bởi vì có quá nhiều sự ly kỳ, bí ẩn cứ mãi không thôi dừng. Trước đây, tôi chưa bao giờ nghĩ hóa ra tình yêu không giới hạn vượt xa những định kiến, suy nghĩ tầm thường. Có thể chấp nhận một mối tình cách nhiều tuổi? Được chứ! Miễn là yêu nhau. Có thể chấp nhận một mối tình thứ bậc, sư đồ? Được! Sao lại không? Vậy có thể chấp nhận một mối tình không máu mủ nhưng lại như người thân? Sao không? Họ có phải ruột thịt! Còn tình yêu đồng giới? Tôi không phản đối, vẫn có quốc gia chấp nhận mà. Ấy chứ mà thật khó để chấp nhận một chuyện tình giữa người tu sĩ và người thường. Vì sao? Vì một người đã tu hành, không chăm lo phận sự của người tu mà còn dính bụi trần. Nếu có, người ấy có thể hoàn tục mà, sao l

Cảm nhận tập 5 "Cô Gái Văn Chương Và Người Hành Hương Than Khóc"

Cuối cùng nhân vật huyền bí MIU thân yêu của Inoue cũng xuất hiện. Cô gái này là tuổi thơ xinh đẹp của Inoue, là người cậu từng thích, là người mà cậu lúc nào cũng cảm thấy tội lỗi vì cái câu "Inoue nhất định không hiểu được đâu..." truyền kiếp từ tập 1 đến giờ, cũng chính là kẻ khiến Inoue tổn thương, khiến Nanase bị thương, nhiếc móc Akutagawa, lôi kéo cả Chia nữa, ... Và chính nhờ sự hợp sức của mọi người, những chia sẻ về ước mơ, niềm yêu thích đã giải quyết tất cả rắc rối liên quan đến MIU. Để rồi, MIU như được sinh ra lần nữa, thêm một lần biết cách yêu thương mình và người khác. Tooko là một cô gái cực kỳ kỳ lạ, ngay từ đầu tập 1 khi được nhắc đến có sở thích "ăn các tác phẩm bằng giấy" là thấy hơi bị ghê rồi. Bí mật của Tooko liệu có quá mức chịu đựng của Inoue? Cô gái này đến thế giới này vì lí do gì? Vì sao cái gì cô cũng có thể nghĩ ra và giải quyết êm đẹp? Vì là Cô gái văn chương? 3 tập sau là một gay cấn còn hơn 5 tập đầu! P/s: Điều mình thích nhất

Cảm nhận: "Ký ức độc quyền" của Mộc Phù Sinh

Đẹp như một giấc mơ nhưng chân thực vô vàn!   Ký ức độc quyền kể về mối tình thầy trò giữa giáo sư Mộ Thừa Hòa (chàng mới 27 tuổi thôi) và cô học trò khoa Anh ngữ Tiết Đồng (nàng đã 21 rồi). Khi đọc đến đây chắc hẳn có nhiều bạn nghĩ rằng tình yêu như vậy không nên xảy ra. Kỳ thực, ban đầu tôi cũng không thích kiểu tình cảm này, nhưng được giới thiệu là hay nên đọc thử. Cũng không có gì là sai trái ở đây cả. Tình yêu trước giờ chưa phân biệt đối xử với ai, thì chúng ta không nên phân biệt đối xử làm gì.   Nói đến đây, tôi mới chợt nghĩ rằng, đôi khi chúng ta đi khác người một chút cũng không phải phạm tội hay nghịch lý gì. Trong truyện, hai nhân vật chính cũng đã có nói qua về vấn đề này. Nếu ngày xưa, thì sẽ bị xã hội coi thường, khinh bỉ và lăng mạ gọi bởi hai từ, mà theo tôi là vô cùng khiếm nhã, "loạn luân". Tôi thấy lạ rằng, tại sao mọi người lại ác cảm thế? Từ "loạn luân" đâu phải thích là dùng, muốn là dùng. Chẳng qua là do định kiến thôi. Ngoài việc đã

Cảm nhận: "Hẹn đẹp như mơ" (Giai Kỳ Như Mộng) của Phỉ Ngã Tư Tồn

Bước vào câu chuyện đã thấy một cảm giác đau khổ đang chập chờn bao quanh các nhân vật. Đông Tử, người con trai tài hoa, giỏi giang và yêu Giai Kỳ sâu sắc, lại gặp phải tình cảnh éo le của số phận - mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối. Anh không hề trách cứ số phận đã để anh gặp cô sau Mạnh Hòa Bình, nhưng anh thật sự không cam tâm vì sự sống của bản thân còn quá ít khiến anh không đủ thời gian yêu cô, chăm sóc cho cô. Giai Kỳ, một cô gái khi mới đọc làm cho người đọc tưởng rằng cô sung sướng vì có hai chàng trai tuấn tú theo đuổi nhưng càng đọc lại càng thấy xót xa cho cô. Ban đầu, cô yêu Hòa Bình nhưng vì gia đình nên cô phải từ bỏ. Mặc dù thế, cô vẫn yêu anh tha thiết. Chỉ vì một hiểu lầm và ý muốn trả thù cho bạn mình, Đông Tử đã tiếp cận cô nhưng không ngờ rằng càng gần thì càng yêu cô nhiều hơn. Không ai có lỗi trong tình cảm vì đó không phải điều có thể điều khiển bằng ý chí. Cô dần dần yêu Đông Tử nhưng không dám thừa nhận vì cô nghĩ cho anh, sợ anh sẽ phải phiền lòng khi nghĩ rằ

Socrates in love - Kyoichi Katayama

Cảm nhận khi đọc lại cuốn sách này mang một màu sắc khác, mà tôi nghĩ, có lẽ do tôi chiêm nghiệm thêm nhiều điều. Câu chuyện đem đến cho tôi một cảm giác đầu tiên là ngọt ngào, vì Aki gọi Sakutaro là "Sakuchan", là cách gọi tên  người mình yêu  thân mật của người Nhật. Đúng như nhận xét của mọi người rằng đây là câu chuyện kể về thời gian trong quá khứ của hai người. Nó trong sáng và đong đầy tính hồn nhiên và trẻ con nhưng nó rất sâu sắc được thể hiện qua cuộc đối thoại của các nhân vật với nhau. Nhiều khi tôi có cảm giác Saku như đang lạc trong sa mạc, bức bối, khát và tuyệt vọng nhưng đâu đó lại vang lên giọng nói của Aki. Tâm hồn của Saku cứ đau đáu một nỗi đau day dứt và xót thương cho số phận của Aki, người con gái cậu rất yêu. Còn Aki, cô gái hồn nhiên nhưng cũng thấu hiểu tâm tư người khác, phải mang một căn bệnh quái ác, khiến cô chỉ mãi dừng ở tuổi 17. Quá khứ và hiện tại đan xen nhau lại càng khiến người đọc thương xót cho hai con người trần thế này. Saku yêu Ak

Cảm nhận: "Forgive me, I love you" của Hồng Sakura

Câu chuyện lần này của chị Sak đúng là mang một phong cách khác với các câu chuyện trước. Suốt từ đầu câu chuyện tôi có một cảm giác buồn man mác ở đâu đó. Chàng bạch mã của chúng ta không giống như Chef Quân hay , mà chàng lại hào hoa một lúc thích nhiều người. nhưng chúng ta đều cảm thấy rằng chàng thật sự rất cô đơn, đó là lúc mà chàng nói rằng chàng thích sống ở ngôi nhà cũ và nhớ mẹ. Mặc dù có thêm mẹ kế- một người cũng khá tốt, chăm sóc Hoàng cũng chu đáo- nhưng trong thâm cảm vẫn luôn nhớ tới mẹ của cậu. Nỗi nhớ thi thoảng được chị Sak đưa về một cách rất đặc biệt. Tôi thích Hoàng nhưng cũng ghét, vì Hoàng hay hút thuốc và đôi khi cáu gắt lại còn hay làm theo ý mình nữa, không nghe người khác nói. Nhưng cậu là người tốt, giúp đỡ Linh mà không thuộc dạng lợi dụng, còn đi làm thêm cật lực để kiếm tiền giúp Linh. Tuy nhiên tôi vẫn muốn chàng nói thẳng cho Linh và Kiên biết, vì họ đáng được biết, mặc dù đây có thể là chuyện làm tổn thương nhau. Gia Hảo là cô gái hiền lành và lém lỉ

Cảm nhận: "Cũng chỉ là hạt bụi" của Mộc Phù Sinh

Một cốt truyện nhẹ nhàng nhưng đầy sâu lắng. Trong bối cảnh hiện thực xã hội ngày nay, để kiếm được 1 chàng trai như Ngải Cảnh Sơ chắc hiếm. Nhưng tôi lại không nghĩ câu chuyện này không chân thực. Từng câu chữ miêu tả rất sinh động về sự gặp nhau vô tình nhưng lại mang 1 mối nhân duyên từ xa xưa, không phải bây giờ mới gặp. Họ đã từng biết nhau nhưng lúc đó, mọi chuyện liên quan đến họ dường như chưa bắt đầu. Tăng Lý là 1 cô gái tuy không phải quá xinh đẹp hay thông minh xuất sắc nhưng được chỗ ưa nhìn. Bên cạnh đó, cuộc sống của cô cũng có những biến cố riêng, bố mẹ chia tay khi cô học lớp 10, sau đó mẹ cô đã lấy thêm hai đời chồng nữa, làm cô không kịp chấp nhận người cha dượng mới mà đã phải tạm biệt. Không những thế, tình yêu của cô lại dành cho "chú họ", mặc dù không liên quan đến huyết thống nhưng vai vế và sự phản đối kịch liệt lại phân cách hai người. Mộc Phù Sinh đã tạo ra mối liên hệ giữa cô và anh để rồi đưa hai con người ấy lại gần nhau, để họ dần quan tâm và y

Cuối tuần bàn về Tình yêu

Vừa rồi, Ngân Lạc có đọc một câu chuyện rất thương tâm. Không thể hiểu nổi kiểu tình cảm một mực chịu đựng đau khổ, tổn thương về mình là theo lý trí nào? Nó được gọi là một kiểu tự ngược. Chưa từng yêu ai nên có thể không rõ bằng nhiều người nên nhân đây xin đưa ra để mọi người cùng bàn luận một tí cho vui tối thứ 7 này. Nghe có người nói, nam giới chung quy khi yêu thích ai, là hăng hái nhiệt tình, hết lòng dốc sức làm người đó vui, nhưng khi có được tình cảm rồi, lại cảm thấy hết hứng thú, không còn cảm giác muốn chinh phục. Rồi tình cảm sẽ mờ nhạt dần theo năm tháng. Còn nữ giới, đa phần, dù là người có trái tim sắt đá, lạnh giá cỡ nào, khi đã rung động sẽ yêu hết mình, không giây phút nào ngừng yêu tiếp. Biết rằng không phải ai cũng như vậy nhưng đa số là thế. Nam giới, trong cùng một lúc có thể có nhiều hình bóng trong tâm trí; nữ giới, khi yêu ai, là chỉ có người đó trong lòng, một thời điểm chỉ yêu một người? Điều này tôi nghĩ là đúng nhiều. Đứng trên quan điểm của mình, tôi

Tự ngẫm về sự buồn chán bất chợt

   Bạn đã từng cảm thấy có lúc bản thân không muốn làm gì, không có suy nghĩ gì và không cảm nhận được bất kỳ cảm xúc nào? Tôi tin là có. Thi thoảng bản thân tôi còn cảm thấy tệ hơn vậy. Vì những lúc như thế, thấy mình thật vô dụng, không có ý định gì, và bởi vì không có bất kỳ ý định gì nên mới thấy chán nản, bực bội.    Những lúc ấy, tôi lại cố gắng suy nghĩ xem lí do nào dẫn đến việc rơi vào trạng thái bi thảm này. Chúng ta thường có suy nghĩ rằng, những người không có quyết định hay mục tiêu nào thì sẽ dễ đánh mất phương hướng và làm những việc thiếu suy nghĩ, gây hại cho không chỉ bản thân mà còn cho người khác. Vậy tình trạng mà thi thoảng gặp phải này là như thế nào và chúng ta cần làm gì?    Tôi thường cảm giác bứt rứt khó chịu, thấy thời gian trôi qua vô nghĩa lắm. Không phải không có việc để làm, mà chỉ là chán đến mức có làm gì thì cũng hỏng việc. Thôi chi bằng "nhàn cư vi" một lúc. Nào là nằm vật vờ trên giường, lăn qua lăn lại, suy nghĩ vẩn vơ, vẫn chán. Ra kiế

Truyện ngắn: "Bức thư tình thứ 7"

  Gửi người yêu dấu em yêu,   Bây giờ, em đang ngồi bên cửa sổ nghe mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ và viết thư cho anh. Chắc anh cũng không biết được rằng đây là lá thư thứ bảy nhỉ! Tất nhiên là vậy rồi vì sau mỗi lần viết cho anh, em đều không gửi đi mà chỉ giữ lại bên mình, cất nó vào một chiếc hộp gỗ để rồi chôn giấu đi tình cảm của mình. Chiều nay anh đến tìm em. Từ ngày em quyết định bước ra khỏi cuộc sống của anh, trở về với nhiệm vụ của mình thì ngày hôm nay anh mới tìm đến em. Tuy là muộn nhưng em thật sự rất vui mừng. Có lẽ do anh thấy không quen với việc thiếu một con bé hàng ngày lẽo đẽo, quấy rầy theo anh, hoặc giả có lẽ, chỉ là có lẽ thôi, anh bắt đầu thích em. Nhưng anh à, có thế nào thì cũng sẽ không còn những ngày tháng bên nhau nữa rồi.   Em nghĩ rằng, dù anh chưa hay bắt đầu có tình cảm với em thì xin hãy dừng lại. Lỗi của em là đã chen ngang cuộc đời anh, làm xao nhãng (có thể) cuộc đời anh và cho em xin lỗi điều này. Cuộc sống của anh quá cô độc và em cũng chỉ muốn

Tự sáng tác: "LJ" (Tản văn)

Trời đã sáng rồi. Ánh sáng làm tôi chói mắt. Suốt màn đêm tối tăm giờ đã bị đẩy lùi bởi mặt trời. Tôi nằm trên giường, đưa đôi mắt ra ngoài cửa sổ. Chậu cây xương  rồng trên bệ cửa, nhìn nó thật xanh tươi, mạnh mẽ và kiên cường. Tôi thấy hình bóng em đứng bên chậu cây đó, chỉ vào nó và gọi tên tôi.  Tôi quay đi, và rồi lại thấy em đứng cạnh kệ sách, cầm quyển sách của tôi lên,  em cười thật tươi rồi em gọi tên tôi… Lại một đêm nữa tôi không thể ngủ được. Trong đầu tôi hiện giờ chỉ có hình ảnh một người, chỗ nào tôi đặt mắt đến cũng thấy em, thấy ở mọi nơi. Tôi trở lại cây đàn dương cầm, đặt tay lên và chơi bản nhạc một cách bị động.  Tôi cứ thế chơi mà không quan tâm mình đang chơi bài gì. Tôi chợt bật cười nhạt  nhẽo, có chút cay đắng. Tôi lại nhớ bản nhạc “Hallelujah”: “…Tình yêu đâu phải khúc quân hành chiến thắng Đó là sự lạnh giá và đau khổ, Hallelujah…”(*) Em lại bỏ tôi bơ vơ như ngày tôi chưa gặp em. Thật bi thảm! Em t